Tìm Kiếm

Câu chuyện của chị em

Câu chuyện của chị em①

Tôi, sơ Francesca Yamashita Akie, sinh năm 1930 tại vùng núi Nagasaki, nơi ông tôi đã từng lẫn trốn trong thời kỳ Kitô Giáo bị bách hại. Trên giấy tờ, ngày sinh của tôi là ngày 2 tháng 11 (Ngày các Đẳng Linh hồn), vì Bố mẹ tôi muốn ngày ấy trở thành dấu ấn không bao giờ phai mờ trong ký ức. Gia đình tôi có bảy anh chị em, tất cả đều được lãnh nhận Bí tích Rửa Tội từ khi còn thơ ấu. Tên thánh của tôi là Maria.
Từ căn nhà nhỏ trên núi, tôi có thể nhìn thấy cảng Nagasaki rộng lớn, nơi những con tàu ra vào tấp nập. Tôi lớn lên trong sự yên tĩnh của thiên nhiên, nhưng cũng không thiếu những thử thách mà cuộc sống mang lại. Một trong những ký ức mà tôi không thể nào quên là ngày 9 tháng 8, khi bom nguyên tử bất ngờ rơi xuống. Lúc ấy, chị tôi đang ăn trưa, còn tôi thì ở ngoài phơi thức ăn. Nhà cửa bị nghiêng, thức ăn bị hủy hoại, và tất cả chìm trong hỗn loạn. Cho tới tối hôm đó, không ai trong chúng tôi thốt lên lời nào về cái đói bởi nỗi sợ hãi đã bao trùm tất cả.
Sau đó, tôi đã đến Bệnh viện Urakami Daiichi (nay là Bệnh viện Phanxicô) vì có người thân làm việc ở đó. Tại đây, tôi đã làm vườn cùng với anh Giuse, một Tu sĩ Dòng Phanxicô. Tôi cũng gặp một Nữ Tu người Mỹ, và sơ đã hỏi tôi: "Em có muốn trở thành Nữ Tu không?" Tôi đáp: “Để em về xin ý kiến bố mẹ.” Mẹ tôi ngay lập tức đồng ý, còn bố tôi, sau một đêm trăn trở, đã nói: “Trong các con, một người có thể dâng mình cho Chúa.” Thế là con đường Tu Trì mở ra trước mắt tôi.
Thời gian cứ thế trôi đi, năm 2013 tôi đã kỷ niệm 60 năm Khấn Dòng.Trong ký ức của tôi, thời gian ở Nhà Tập là quãng đời đáng nhớ nhất. Chúng tôi không biết tiếng Anh, còn chị phụ trách Johanella lại không hiểu tiếng Nhật. Và "từ điển" đã trở thành người bạn đồng hành không thể thiếu trong mỗi giờ học. Có những lúc tôi không thể viết đúng chính tả tiếng Anh trên bảng. Thỉnh thoảng, tôi nghe thấy tiếng nhắc nhở từ phía sau: "Là chữ ngắn (r) hay dài (l)?" tôi nhanh chóng ghi chú vào vở. Những khoảnh khắc ấy chúng tôi không thể ngừng cười, chính vì vậy mà chị phụ trách phải la mắng chúng tôi nhiều lần.
Giống như thánh Phanxicô, tôi mang trong mình một tình yêu đặc biệt với thiên nhiên. Đối với tôi, mỗi bông hoa, mỗi cây rau đều là món quà của Thiên Chúa. Khi ai đó khen một bông hoa đẹp hay một cây rau tươi, lòng tôi cũng rộn lên niềm vui.
Sứ vụ Tông đồ của tôi gắn liền với việc phục vụ trong Nhà Thờ. Tôi luôn dâng lên Chúa những bông hoa do chính tay mình trồng. Trong những giây phút ấy, tôi cảm nhận cách sâu xa sự hiện diện của Thiên Chúa, một niềm vui đơn sơ, nhưng trọn vẹn.
Ngay cả bây giờ, dù đã lớn tuổi, tôi vẫn ra vườn mỗi ngày để đón ánh nắng mặt trời, nói chuyện với hoa và rau, và đặc biệt là sống trọn với sứ vụ Cầu Nguyện.

Contact

BƯỚC ĐI ĐẦU TIÊN SẼ MỞ RA HÀNH TRÌNH MỚI CỦA BẠN

Nếu cuộc sống của chúng tôi đã có thể đụng chạm đến trái tim bạn dù chỉ một chút, đó có thể là một “Dấu Chỉ” quan trọng. Chúng tôi luôn sẵn sàng đón tiếp bạn đến tham quan và chia sẻ cùng chúng tôi.
Hãy để chúng tôi được lắng nghe tiếng nói từ tâm hồn bạn.

CÁC CƠ SỞ

  • https://generalat-hsosf.de/en/
    /

    Dòng Nữ Thánh Phanxicô Bệnh Viện - Nhà Tổng Quyền

  • /

    Bệnh viện Thánh Maria Himeji

  • /

    Viện dưỡng lão Maria Villa

  • /

    Trung Tâm Hỗ Trợ Toàn Diện Cho Người Khuyết Tật Lourdes

Top